Triết gia Parmenides
PARMENIDES (~515tCN - ?), triết gia Hy Lạp, được nhiều nhà nghiên cứu cho là nhân vật vĩ đại nhất của trường phái Elea. Truyền thuyết cho rằng ở tuổi 65, ông đến Athens thuyết trình, và trong số những người nghe lúc đó có Socrates. Parmenides trình bày triết học của ông dưới hình thức thơ.
Tác phẩm duy nhất còn lưu lại của ông - Bàn về tự nhiên - bao gồm những bài thơ có tính giáo huấn. Tác phẩm này biện luận cho hữu thể tuyệt đối sự không hiện hữu của nó theo Parmenides là không thể nhận thức được, và ngay cả bản chất của nó, ông thừa nhận, cũng không thể nhận thức được bởi vì bản chất của nó bị tách ra khỏi mọi giới hạn tư duy của con người.
Parmenides cho rằng, hiện tượng thiên nhiên chỉ là biểu kiến và do lầm lẫn của con người mà có; chúng có vẻ như tồn tại nhưng không tồn tại thực sự. Ông cũng cho rằng, thực tại, hữu thể đích thực, không được nhận biết đối với cảm giác, nhưng sẽ chỉ được tìm thấy trong lý trí. Triết tín này làm cho ông trở thành người tiên khởi ủng hộ học thuyết lý tưởng của Plato.
Học thuyết của Parmenides - cho rằng, hữu thể không thể đến từ phi hữu thể, và rằng, hữu thể không sinh không diệt - được áp dụng vào vật chất bởi hai triết gia hậu sinh của ông là Empedocles và Democritus, và họ sẽ làm cho nó trở thành nền tảng của chủ thuyết duy vật về vũ trụ của họ.